Mùa hè năm 2015, vài ngày trước một chuyến đi chơi cùng người yêu, mình đã mua chiếc máy ảnh đầu tiên – một chiếc Sony NEX5 cùng lens kit với ngoại hình đã khá cũ. Thoạt đầu, mình chỉ định dùng máy để có ảnh đẹp hơn ảnh chụp bằng điện thoại, nhưng không ngờ rằng đó lại là khởi đầu của một thú chơi và một niềm đam mê kéo dài gần 10 năm nay.
Nhớ lại những ngày mới chập chững bước vào thế giới nhiếp ảnh, mình không ngờ bộ môn này lại phức tạp và thú vị đến vậy. Ban đầu, mình nghĩ rằng một bức ảnh đẹp đơn thuần là khi mọi thứ được canh giữa, ngay ngắn và rõ nét. Mình đã cho rằng ảnh đẹp là hoàn toàn phụ thuộc vào những chủ thể trong bức ảnh, còn nhiếp ảnh gia chỉ có việc bấm nút. Thế mà, khi cầm chiếc Sony NEX5 trên tay, mình mới hiểu rằng sự thật không phải vậy. Có quá nhiều yếu tố cần phải tính đến để tạo ra một tấm ảnh đẹp. Từ đó, mình bị cuốn theo nhiếp ảnh khi nhận ra đây là một bộ môn cần được đầu tư kiến thức và thời gian. Và cách duy nhất để tiến bộ chính là phải “cày”.

Sau chuyến đi đó, mình lao người vào nhiếp ảnh. Mình mang máy đi khắp nơi và chụp tất cả những gì mình thấy thú vị. Vốn khát khao sự sáng tạo nhưng chưa bao giờ có năng khiếu trong bộ môn nghệ thuật nào, mình tìm thấy sự tự tin qua nhiếp ảnh – khi nhận ra ảnh mình chụp cũng không tồi (hoặc ít ra là mình nghĩ vậy). Để có thêm nhiều cơ hội để trau dồi hơn, mình đăng ký và may mắn được nhận vào thực tập cho một trang tin online tại Sài Gòn.
Với vai trò soạn bài viết và bổ sung hình ảnh, mình cùng sếp – tổng biên tập và cũng là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp – đã đi chụp khắp nơi trong thành phố. Sếp đã dạy cho mình các cơ bản của nhiếp ảnh, về tam giác phơi sáng (exposure triangle), về bố cục (composition) và các gợi ý để dễ dàng chụp được ảnh vừa mắt hơn. Đó là những kinh nghiệm và kiến thức mình vẫn áp dụng đến bây giờ.

Trải qua gần 10 năm với nhiếp ảnh, mình đã đi qua rất nhiều giai đoạn khác nhau. Có giai đoạn mình chụp rất nhiều nhưng vì công việc và cuộc sống, và cũng có những giai đoạn mình mất cảm hứng và bỏ bê mấy tháng không động đến máy ảnh. Những thứ mình thích và không thích chụp cũng biến đổi theo thời gian, kèm theo đó là sự uyển chuyển về chữ “đẹp” của mình trong nhiếp ảnh. Đồng thời, gắn bó với nhiếp ảnh càng lâu, mình càng cảm thấy đây là một hành trình vô tận, nơi mà kiến thức, kinh nghiệm cũng như kỹ năng đều cần được mài giũa thường xuyên.
Chụp càng lâu, mình càng nhận ra giới hạn của bản thân, khi ở thế giới bên ngoài có vô vàn những nhiếp ảnh gia tài giỏi, và chụp ra những tấm ảnh mình chỉ có thể trầm trồ hỏi “làm sao có thể chụp được như vậy?”. Giờ đây, mục tiêu của mình với nhiếp ảnh cũng đã có những sự thay đổi. Nếu như trước đây mình muốn chụp thật nhiều ảnh đẹp để đăng lên Instagram như những “chiến tích” chứng tỏ rằng mình là một “nhiếp ảnh gia”, thì giờ đây mình xem nhiếp ảnh như một công cụ để giúp mình chú tâm đến những góc nhìn thú vị trong thế giới xung quanh. Nếu hỏi mình mong muốn gì với nhiếp ảnh, thì mình chỉ mong rằng 10 năm nữa khi đọc lại bài viết này, mình sẽ thấy hành trình nhiếp ảnh của mình vẫn tiếp diễn; và mình vẫn yêu bộ môn này như mùa hè năm ấy.








